sù yīng

素英


  • 拼音sù yīng
  • 注音ㄙㄨˋ 一ㄥ



⒈ 白花。

⒈ 白花。

唐 李绅 《橘园》诗:“朱实摘时天路近,素英飘处海云深。”
宋 周云 《满庭芳》词:“黄蕊封金,素英缕玉,此花端为君开。”